feb//16//ở đây
Giống như một loại kỉ niệm mờ đục lắng cặn dưới đáy cốc cà phê cũ. Ngày nọ khi còn nhớ về nhau tôi nhớ về cái cách làn mi ướt mềm của em xao xác nhìn tôi và những nụ hôn gượng ép vừa tuyệt vọng vừa mềm ấm. Bây giờ nghĩ lại tôi đã không nghĩ ra đó là vị của sự hối hận, của những tháng năm hối hận. Nếu chúng ta cứ sống một ngày nào đó tất cả mọi ân tình đều trở thành những cục giấy vo viên. Người bạn nói rằng mỗi khi nhắc đến tôi em đều có một chút gì căng thẳng và gần như bất nhẫn, sự tiếc thương muộn mằn vì ngày đó của năm tháng đó của mùa hè đó, tôi hất đổ chút còn lại của cốc nước xuống đất và khóc một lúc thật lâu. Người yêu bấy giờ của tôi đã ôm lấy tôi trong bóng tối khi tôi khóc vì em, cũng như em ngày đó khóc cùng với tôi trong bóng tối khi tôi nhận ra sự phản bội lờ lợ của người yêu đầu tiên vừa thật vừa giả bởi vì anh ta quả đã chết trong tôi ở một thành phố tôi chỉ biết đến cái tên. Tôi đã không nên yêu người không dành cho mình. Em biết đấy. Người yêu bấy giờ của tôi thực không dành cho tôi, bây giờ nghĩ lại tôi đã làm sao mà thuyết phục bản thân yêu nàng cho được. Em không dành cho tôi, nhưng chúng mình chưa bao giờ yêu nhau cả, những gì cho và nhận tôi đều đã quên rồi. Vị bác sĩ tâm lý đối diện tôi hỏi, “bạn cảm thấy thế nào?” Tôi không biết cách trả lời. Làm sao tôi dám trả lời câu hỏi này khi ngày ấy cảm xúc là những thứ nhất nhất sẽ đem đến cho tôi sự im lặng từ phía những người như em hay nàng ấy. Sự im lặng. Tôi chống đỡ lại với chúng bằng việc cất bỏ vào một cái hộp và ném vào lòng bể.
Có một tấm ảnh người ta chụp tôi với nàng. Tôi thích lắm, in ra và để vào khung kính trên kệ tủ. Khi mọi sự đổ vỡ, tôi vẫn để yên ở đó, hàng tháng trời. Tuần trước, khi người yêu hiện tại của tôi ghé thăm, tôi cuối cùng đã lôi ra và cất nó đi. Sự vật chất hóa của những tình cảm là những thứ tôi không muốn đối mặt. Khi kỉ niệm phôi phai những sắc màu của nó, thì những thức ấy chỉ là những hình người. Nàng ấy chụp cho tôi những tấm hình hẳn vẫn còn đâu đó trong máy tính, hoặc giả nàng đã xóa đi rồi. Tôi không nghĩ nữa. “Tại sao bạn lại không nghĩ nữa?” vị bác sĩ tâm lý hỏi tôi, “bạn đã đau thương như vậy, tôi đã ở đây nói chuyện cùng bạn qua bao nhiêu ngày, dường như trái tim bạn đã vỡ tan.” Tôi không rõ nữa. Chỉ là, tôi không nghĩ nữa. Tôi đã nghĩ quá nhiều, nói quá nhiều, sự dịu dàng của nàng ấy đã đâm thủng tôi và tôi cảm nhận được máu chảy tràn trề trên bầu ngực. Tôi nghĩ trên đời sẽ không một ai làm tôi đau thương đến vậy. Nhưng tôi cũng nhớ cái ngày tôi nằm mê man trên giường ở một nơi xa lạ với những kí ức về em như kim châm lên những đầu ngón tay. Tôi không hiểu tại sao những đắm say lại thương đau như vậy. Tại sao em hay nàng ấy đã thương tôi lại làm bị thương tôi. Tại sao những đứa trẻ đứng mãi trong quá khứ bọn em lại làm tôi khổ sở. Mái tóc nàng ấy đã chuyển sang sắc mà tôi thích, tôi không hiểu nàng ấy có nhớ gì đến tôi không. Nhưng tôi không nghĩ nữa. Tôi không biết khi nhắc đến tôi, tôi nghĩ sẽ chẳng ai nhắc về tôi nữa. Tất cả đều biết, chẳng qua là họ giữ im lặng bởi vì đấy là cái cách mà người như họ đối diện với những bí mật mà ai cũng biết.
Và vị bác sĩ hỏi tôi, “tại sao bạn lại không nghĩ nữa?”
Khi một thức bí mật bị chôn trong cuống họng và lằn dưới đầu lưỡi, khuất sau những khóe môi mím chặt, không được phát ra thành âm thanh, chỉ cần không nghĩ đến nó nữa thì dường như nó đã chưa bao giờ tồn tại.