14 Dec 2016

Midnight revelation

        Tôi không thể hiểu nàng, không thể giao tiếp. Nàng ở đó, cùng tôi, trong căn phòng đóng kín, đặc nghẹt bóng đêm. Tôi trở mình trên chiếc giường đơn và nàng quẩn quanh thì thào vào vào tai tôi những âm thanh âm u giống như những câu hỏi không có lời giải đáp. Tôi lắc đầu và xua đẩy nàng. Để yên cho tôi ngủ. Tôi không thể ngủ với những nỗi ân hận chỉ trỗi dậy lúc nửa đêm. Nàng vật vờ ở góc phòng, và tôi biết rõ hơn cả tốt nhất đừng bật đèn lên nếu muốn có cơ hội nghe nàng nói. Có thể lần này chúng tôi sẽ tìm ra một lối thoát. Có thể tôi sẽ giải thoát cho nàng và nàng sẽ tha thứ cho tôi và chúng tôi cuối cùng sẽ không lao vào nhau như những người mất trí. Rồi buổi đêm sẽ trở nên thinh lặng và tôi sẽ trở lại chiếc giường đơn của mình, tay ôm chặt những vết thương nàng để lại, nhưng sẽ có thể nhắm mắt ngủ yên, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt ngủ yên. 
        “Nghe này,” tôi nói vọng ra, “tôi sẽ chỉ hủy diệt nàng thôi, đừng đến gần tôi. Chúng ta cơ bản là không thể cùng tồn tại. Tôi không muốn phải hủy hoại nàng và cuộc sống của nàng. Dừng lại đi, trong khi chúng ta còn có thể, có được không?” 
        Nàng không trả lời. Tôi ngồi dậy, nghinh tai lắng nghe. Nàng không cử động, một tiếng thở tôi cũng không nghe thấy. Nhưng tôi biết nàng đang ở đó. Căn phòng của tôi là không gian kín. Thế giới của tôi là không gian kín. Tôi đang đùa với chính mình. Nàng đâu thể thoát khỏi nơi này. Nàng đâu thể thoát khỏi tôi. Tôi nằm xuống nhắm mắt lại một lần nữa, và tiếng nàng lại vang lên lạo xạo không gian.

        Những người nữ như nàng, tôi đã từng gặp rất nhiều. Ở rất nhiều nơi. Trên các con đường, đằng sau hành lang tối, trên một chuyến xe, trong căn gác trọ xứ người. Nhiều vô kể. Họ lao vào tôi giống như thiêu thân, và chẳng ai lao ra toàn vẹn. Tôi quen dần với sự hiện diện của các nàng trong cuộc sống của tôi. Tôi lao đao nhiều phen, nhưng tệ nhất chỉ là một vài đêm không ngủ. 
       “Chúng mình có thể thôi không hành hạ nhau không?” Tôi lại hỏi, và nàng lại không trả lời. Người như nàng luôn tìm đến những người như tôi, nàng tấn công tôi bằng tất cả những gai góc, thịt da, thâm nhập vào tôi vào những góc riêng tư hay u tối nhất, tôi đã luôn không phòng vệ trước nàng. Những đụng chạm thể xác dường như đau tấy, nàng áp vào tôi, đổ bộ vào tôi bằng tất cả sự tồn tại và thân thể của nàng, và tôi, tôi đã đập tan hay bóp vỡ nàng, chị của nàng, mẹ của nàng, những hiện diện giống như nàng bao nhiêu lần tôi cũng không biết rõ. Thực ra tôi không biết cách để nàng đi. Tôi không dám mở cửa thế giới của mình ra vì không dám chắc nàng sẽ an nhiên rời khỏi. 
          Nàng tiến đến gần tôi, và tôi có thể nghe tiếng nàng cử động trong không khí. 
        “Tôi sai rồi. Để nàng vào đây là lỗi của tôi, để nàng làm tôi chảy máu là lỗi của tôi. Sự tồn tại của nàng sẽ chỉ làm tôi đau đớn. Tôi sai rồi. Tôi ước tôi biết cách để nàng đi. Nhưng tôi không thể.” Tôi nói thầm khi nàng tiến lại rất gần và chạm lấy tay tôi. 
        Rất yên lặng, tôi đập mạnh vào mu bàn tay rồi đưa sát lại gần mắt để nhìn vệt máu đỏ sậm cùng xác con muỗi nát bét.