viết cho nàng, người lạ bên kia đại dương
Chúng mình yêu nhau qua đại dương xa, những bờ sóng vỗ đã nuốt chửng lấy bao nhiêu tình yêu lớn. Loài người vẫn sợ hãi biển sâu và những sinh vật lạ nơi đáy tầng ánh sáng không lọt đến. Sự tồn tại lạc lõng và nằm ngoài thượng tầng kiến trúc của tri thức nhân loại: những gì xa lạ thì trở nên đáng sợ và khi hãi sợ thì người ta tìm cách tiêu diệt hơn là hiểu. Chúng mình yêu nhau qua đại dương xa, biến nhau thành người lạ mỗi một lần sóng vỗ. Giọng nói của cậu vang lên u u như thổi thật sâu vào vỏ ốc lăn lóc trên bờ cát. Mình chôn chân xuống hốc nước sâu, cát dào dạt chảy qua kẽ chân và mình tự hỏi đại dương này đã nhìn thấy bao nhiêu cái chết bao nhiêu chia phôi. Những xác thân giống và khác chúng ta đã trôi dạt trên những con tàu chật chội và mất mát, trốn chạy khỏi đất liền vì đất liền đang bốc cháy và nước, nước là 70% cơ thể con người, là sự sống bởi vậy có khi nào lòng biển sẽ như lòng mẹ, bao la và nhân từ, sẽ cứu thoát họ khỏi đất liền đang bốc cháy. Chúng mình yêu nhau qua đại dương xa. Nước mắt loài người chảy về những dòng sông đổ ra biển lớn. Xác đứa bé con người Syria nằm ngoan trên bờ biển và những người lớn ứ nghẹn trước bằng chứng của nỗi bạo tàn họ tìm cách quên đi. Trong chúng mình ai thực sự đã ước được sinh ra. Cherrie Moraga viết về thế hệ cuối cùng của những người đàn bà không con cái như chúng ta, tận cùng cả dòng máu chảy trôi, giá trị của sự tồn tại con người được gán bởi màu máu đỏ chảy giữa hai chân những cơ thể nữ. Chúng ta dạng chân ra để đất nước được phôi thai, để thể chế được thành lập, để chủ nghĩa dân tộc chiến tháng chủ nghĩa thực dân dù cho những tàu bè quân đội đã đè nghiến qua những eo biển chết. Chúng mình yêu nhau qua đại dương xa, qua những cơn sóng ngầm và hố xoáy, những tảng đá đã rạch đoàn thuyền vỡ vụn, qua những hòn đảo nhựa và những sinh vật méo tật vì rác thải công nghiệp, tình yêu chúng mình ô nhiễm và bụi bặm và độc hại và chúng mình hôn nhau qua lớp mặt nạ phòng hơi độc, chúng mình yêu nhau qua đại dương xa.
////
Một ngày nào đó cá sẽ chết ngửa bụng trắng thành cầu cho chúng mình đi tìm nhau. Xác tàu sẽ lênh đênh, những miếng ván loanh quanh, đại dương bỏ hoang và những sinh vật dưới đáy tầng nhắm mắt trong ngôi mộ đào riêng cho nó mà không một lần nhô dậy. Đến lúc đó liệu loài người có còn hãi sợ những sự tại tồn xa lạ, khi những vật chất thân quen lại là thứ đã hủy diệt thế giới này. Nếu phải chọn giữa sự không chắc chắn và những lời nói dối, tin mình đi, người ta sẽ lựa chọn những lời nói dối. Nên chúng mình phải yêu nhau qua đại dương xa. Mình sẽ dắt cậu khiêu vũ trên những bờ biển đầy hoa và xác những con mòng biển bị nghẹt thở vì nắp chai nước suối. Cát nên chuyển thành màu đỏ cho tất cả những cái chết mà nó đã hấp thụ vào người. Và cậu sẽ mỉm cười trong ánh hoàng hôn, những sợi tóc tan lẫn vào ánh nắng và chúng mình sẽ giả vờ như gương mặt cậu đang không tan chảy ra dưới tia cực tím tầng ô zôn cuối cùng đã thủng. Chúng ta nhảy múa cùng với nhau qua đường biên giới đã không thể chia cắt đại dương; trên con sóng này chúng mình là một, không quốc gia, không sắc tộc, không pháp luật, không danh tính, không quê hương. Chúng ta là những người nữ cuối cùng tan chảy cùng sự tàn lụi của những nền văn minh, khi cuối cùng biển xanh bốc cháy. Đất liền đã tan thành tro bụi, bầu trời đục ngầu xám xịt nhưng khi nhắm mắt lại và tan ra chúng mình sẽ nhớ về ngày nọ bầu trời đã xanh và chúng mình đã yêu nhau như thế, chúng mình yêu nhau qua đại dương xa.