31 Oct 2016

Không đề

Róc rách, mùa chảy vào đông. Tiếng gót giày nhóp nhép trên nền đất ẩm. Mưa liu thiu rơi trên đầu sợi tóc. Mùi mồ hôi ngai ngái dưới cánh tay áo. Những cành cây khô bỏ quên không tưới nước. Không khí lạnh, gió heo hút giữa hai cánh cửa mở hoang. Tôi nghĩ về người con gái trên tầng cao của toà nhà cũ, co mình trong cơn gió mùa và những trận bão không đổ lên đầu tôi. Tôi nghĩ về những nỗi nhớ nàng đã quên và những tương lai đã ngừng vĩnh viễn. Khi những người đàn bà đã gần ba mươi tuổi, những âu yếm ngọt ngào đều mang khuôn mặt và hình dung của người mẹ. 
"Nhảy với em đi," nàng nói, rồi cầm lấy tay tôi, và chúng tôi xoay tròn trong điệu cumbia. Nàng có mái tóc dài và đội vòng hoa trên đầu, hoá trang thành một trong những người quay lưng lại thế giới hồi những năm sáu mươi. Giọt mồ hôi lăn trên trán, tôi nhận ra mình đang mỉm cười. Sau cùng chúng ta đều có thể cười. Rồi cô gái ấy ngồi xuống cạnh một người đàn ông, và họ nói chuyện suốt đêm. 
"Cho mình xem hình xăm trên tay chị với." Cô gái nhỏ với hàng mi dày nói khẽ trong lúc đợi cà phê.  Nàng gọi một cốc capuccino nóng trong lúc trời chiều trở lạnh. Tôi kéo ống tay áo lên và nàng di ngón tay trên những đường ven rồi ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt vô tư như thể đã rất quen. "Lạ thật đấy, em thấy ít người xăm màu thế này." Tôi không nói gì, chỉ gật đầu rồi lấy cốc trà của mình.  
Một trong những ngày này, tôi sẽ quen với việc nhìn vào mắt những người con gái nọ và những lời dịu dàng trên môi sẽ không đắng đót hay nhức nhối như kim châm.

 ----- một ngày tôi nhìn thấy nàng, đã lâu không nhìn thấy nên cái
nhói lên trong lòng như vậy cũng là tất lẽ thôi. Tôi liền quên
hết những người con gái khác. Giá nàng vẫn là của tôi.