24 Aug 2014

Gọi Dao Ánh



Anh đã hết yêu mùa rồi, cũng đã hết yêu em
Mà gió cao nguyên bốn bề vẫn rộng
Lê gối mỏi qua những triền dốc vắng
Nắng vẫn vàng hoa trắng lối anh đi

Rồi tự nhủ một câu thơ quen
Thơ đã cũ bao người tình đã đọc
Bàn tay vụng muốn cài hoa lên tóc
Nhưng sợ mình nhớ lại niềm quên

Tôi đến Đà Lạt vào một chiều mưa tháng tám để gặp một người bạn đã quen nhau hơn mười năm mà chỉ mới đôi lần gặp gỡ. Khi tôi nói đôi lần thực sự nó là đôi lần, đây là lần thứ hai tôi gặp lại cậu ấy. D và tôi, những kẻ ở cái độ tuổi mà bạn bè quanh mình phần đa đã yên bề gia thất, hoặc là đã có cặp có đôi, gặp nhau ở Đà Lạt một chiều mưa, chỉ có hai đứa. Tôi cười nói với cậu rằng, "giờ chỉ còn mỗi hai đứa với nhau mà đi du lịch chứ làm gì còn ai". Quả thật là không còn ai.

Nhiều lúc, trên đường đi, tôi cứ nghĩ liệu mình có ước rằng người đi với mình là cậu con trai tôi đã từng yêu hay không. Tôi băn khoăn với ý nghĩ đó, vì có lẽ nếu đi với cậu ấy có lẽ tôi cũng không thoải mái như với D. D đối với tôi như một cái gì đó rất thân quen, quen vừa để biết đôi chút về nhau nhưng thân đủ để chỉ ngồi bên nhau không cần nói câu gì. Nhưng tối ngày hôm ấy, chúng tôi ngồi ở trong nhạc quán Diễm xưa nghe hát trong khi mưa đang rì rào tí tách và cái lạnh nồng nàn của xứ núi khiến tôi ước một trăm lần, một trăm lần, giá như cậu ấy đang ở đây với tôi. Thì cái không gian đặc quánh và mê muội ấy sẽ khiến tôi say, nhưng mà tôi đã cần sự hiện diện của cậu ấy ở đó, và trong tâm tưởng tôi hình ảnh đấy đã đẹp đến nao lòng. Tôi yêu cầu bài hát Phôi Pha và khi tiếng nhạc cất lên lòng tôi đã trầm đi nhiều bậc. 

Tôi ước giá như mình biết yêu. Một cái tình yêu không sợ hãi và không đầy quan ngại, một tình yêu khác biệt với những lắng lo và ưu tư tôi mang mỗi một lần nhung nhớ. D ngồi cạnh tôi và cậu chìm vào trong suy tưởng riêng của mình, và tôi biết cậu ấy cũng đang nghĩ đến cái người cậu ấy muốn ở bên cạnh. Chúng tôi là những kẻ cô đơn hoàn hảo, ở một nơi yên lặng hoàn hảo khi mà tâm tư thì trở nên dư thừa và lời lẽ nào cũng không vừa vặn với không gian. Tôi không còn yêu cậu con trai ấy nữa rồi, chỉ là nhiều lúc những tâm tư của tôi muộn phiền nhớ mỏi. 

M dùng cụm từ "ăn mày dĩ vãng," ai trong chúng ta lại không. Và kí ức của chúng ta được tâm tư tô vẽ thành những bức tranh quá rực rỡ hiện thực bỗng nhiên trở thành màu xám. Cậu ấy vẫn còn ở đây nhưng đã rời bỏ tôi đi mất rồi. Chúng tôi lỗi hẹn với nhau và tôi cứ chạy đuổi ngày qua như vậy, biết rằng mình phiêu lưu.

Tôi muốn là người chụp cho cậu ấy những bức ảnh nhưng rồi lại sợ rằng thế sẽ là không đủ. Sự hiện diện của cậu ấy cũng không đủ. Bản thân cậu ấy cũng không đủ, rồi tôi sẽ lại nhận chìm cậu ấy vào trong lỗ đen trống ngoác của tôi, tôi đã nói giá như tôi biết yêu. Thì có lẽ đã không bao giờ để cậu ấy đi. 

Nhưng trái lại tôi và D đi trong buổi trưa nắng khé dưới vòm trời nọ, khi chụp những bức hình trong đầu tôi đã nghĩ về một hình ảnh nào, thứ hình ảnh sẽ không vì sự thiếu hụt của tôi mà tan biến. Gót chân trong bóng nắng, ước làm cây cầu đá năm trăm năm dãi nắng dầm mưa. 

Khi ngồi dưới tán cây bên cạnh hồ Tuyền Lâm, hút một điếu thuốc thơm, bản thể của tôi đã bị nhận chìm và choáng ngợp bởi những sự va chạm tinh tế của các mối dây liên kết đã tạo nên kí ức của tôi. Có lẽ linh hồn tôi đã rời đi đôi chút, tôi muốn thả mình mất hút vào thảm cỏ xanh dưới chân và tình yêu giống như một sự khởi đầu muộn. 

Ở trên Đà Lạt, có những khoảnh khắc tôi đã rất yêu, nhưng nó chẳng đủ để cứu rỗi những gì còn lại của ngày. Tôi không thực cô đơn, nhưng cũng buồn muốn khóc.

./.