
trong đêm tối hỗn độn trời và đất
khói thuốc thơm trên môi
tôi đã nhớ những nụ hôn dài tím ngắt
tuổi trẻ của tôi rộc rã trong những nỗi buồn vô cớ
tâm tư của tôi xộc xệch trong những đắn đo
và tình yêu vụng về trải trên những con đường
tôi đã chưa bao giờ bước đến
những thành phố vô danh những con người vô tính
những cuộc tình đã chưa bao giờ chớm nở
những lọc lừa đã chưa bao giờ thôi đau nhức
tôi chỉ muốn có một người để nhớ về
ơi em-hoàn-hảo ơi
những đường nét từ nụ-cười, ánh-mắt
mái-tóc, làn-mi, nước-da-bằng-sứ
những đường-cong-nghẹn-ngào-tuôn-dài-trên-cơ-thể
những ngây-thơ, đau-đớn, chân-thành
những vô-tình, im-lặng, hoang-mang
em và sự tồn-tại của em
đã dìm chết tôi trong bể-khổ
xin lỗi, chúng ta đang ở địa ngục rồi
tôi hỏi cô gái ấy khi nào lại có thể sẽ yêu thương
tôi chỉ ước những nhớ nhung này cũng tầm thường vật chất
một nụ hôn là một nụ hôn thôi
không là những điên cuồng rạn vỡ
những cháy bỏng từ trong tâm khảm
như thể đã chết rồi
tôi chẳng còn gọi tên em
biết đến khi nào sẽ muốn hôn chỉ vì đường môi em cong
sẽ muốn ôm chỉ vì da em mềm mại
sẽ muốn nằm sát bên em chỉ vì mùi hương trên tóc
nếu ngày ấy đến tôi nguyện sẽ ra đi
để hình hài của niềm đau này vẫn còn nguyên vẹn
niềm-đau-bất tận
ơi niềm-đau-bất-tận