Đêm đã lạnh hơn rồi
Khói thuốc hôn trên môi
Vị đắng nhạt nhoà như sắc nắng
Những buổi trưa mê man bất tận giọt mồ hôi lăn vội sau làn tóc rối
Tôi trải chiếc chăn mềm trên nền đất cứng
Nỗi cô đơn lăn lóc trên sàn
Khói thuốc hôn trên môi
Vị đắng nhạt nhoà như sắc nắng
Những buổi trưa mê man bất tận giọt mồ hôi lăn vội sau làn tóc rối
Tôi trải chiếc chăn mềm trên nền đất cứng
Nỗi cô đơn lăn lóc trên sàn
Ngày hôm nay của em ra sao, tôi hỏi
Rồi tự trả lời, ổn cả
Xem một bộ phim rất buồn vào buổi trưa
Pha một cốc mì 30 cent một cốc
Rồi điểm trang và đến lớp
Và rộc rã trở về nhà
Và thấy mình mòn mỏi trong căn nhà nhỏ bé
Cốc trà thơm cũng đầy những u sầu
Và tôi tự hỏi tôi đã thuộc về đâu
Những câu hỏi từ ngày mười bốn tuổi
Những người đã đổi thay hay ra đi không hề ngoảnh lại
Những góc tối một mình tô vẽ
Chết không hề can đảm sống cũng chẳng oai hùng
Có người hỏi tôi nếu mai chết tôi sẽ làm gì
Tôi không biết nữa, đánh bom toà thị chính?
Cướp nhà băng thả tiền vào xóm dân nghèo?
Hoặc sẽ xem một cuộn phim thật dài hy vọng sẽ sống đến phút credit chạy dài trên màn ảnh
Rồi tự trả lời, ổn cả
Xem một bộ phim rất buồn vào buổi trưa
Pha một cốc mì 30 cent một cốc
Rồi điểm trang và đến lớp
Và rộc rã trở về nhà
Và thấy mình mòn mỏi trong căn nhà nhỏ bé
Cốc trà thơm cũng đầy những u sầu
Và tôi tự hỏi tôi đã thuộc về đâu
Những câu hỏi từ ngày mười bốn tuổi
Những người đã đổi thay hay ra đi không hề ngoảnh lại
Những góc tối một mình tô vẽ
Chết không hề can đảm sống cũng chẳng oai hùng
Có người hỏi tôi nếu mai chết tôi sẽ làm gì
Tôi không biết nữa, đánh bom toà thị chính?
Cướp nhà băng thả tiền vào xóm dân nghèo?
Hoặc sẽ xem một cuộn phim thật dài hy vọng sẽ sống đến phút credit chạy dài trên màn ảnh
Tôi không nhớ em nữa rồi
Tôi cũng chẳng còn nhớ tôi
Nina đã hỏi có phải trước đây lúc nào cũng vậy
Jamie trả lời chúng ta đã trò chuyện đến khi say ngủ
Lần cãi vã cuối cùng đó Jamie biến mất
Cuối cùng cho một tình yêu thật nhất, điên cuồng và sâu đậm nhất
Là người ở lại sẽ ra đi
Tôi cũng chẳng còn nhớ tôi
Nina đã hỏi có phải trước đây lúc nào cũng vậy
Jamie trả lời chúng ta đã trò chuyện đến khi say ngủ
Lần cãi vã cuối cùng đó Jamie biến mất
Cuối cùng cho một tình yêu thật nhất, điên cuồng và sâu đậm nhất
Là người ở lại sẽ ra đi
Những hy vọng hoang đường những ước muốn ngông cuồng
Những hoài vọng của những điều vĩnh cửu
Cười vào mặt chúng ta những kẻ cào cấu chân váy nàng thơ đòi nàng bất biến
Khi mỗi bảy năm chúng ta biến mất hoàn toàn
Tôi đã biến mất được ba lần và ba năm có lẻ
Một cuộc đời sẽ hơn mười lần đổi thịt thay da
Chỉ có nỗi vọng tưởng này cái ngông cuồng và cả tuổi trẻ đã chưa bao giờ sống cả
Vẫn thoi thóp từng ngày
Những hoài vọng của những điều vĩnh cửu
Cười vào mặt chúng ta những kẻ cào cấu chân váy nàng thơ đòi nàng bất biến
Khi mỗi bảy năm chúng ta biến mất hoàn toàn
Tôi đã biến mất được ba lần và ba năm có lẻ
Một cuộc đời sẽ hơn mười lần đổi thịt thay da
Chỉ có nỗi vọng tưởng này cái ngông cuồng và cả tuổi trẻ đã chưa bao giờ sống cả
Vẫn thoi thóp từng ngày
Tôi muốn bật khóc giữa đêm
Nước mắt chảy không hiểu vì điều gì cả
Vì cuộc sống của tôi có cớ gì để rơi nước mắt
Vì nỗi buồn cũng là điều xa xỉ
Vì tình yêu chỉ là một trò đùa
Nước mắt chảy không hiểu vì điều gì cả
Vì cuộc sống của tôi có cớ gì để rơi nước mắt
Vì nỗi buồn cũng là điều xa xỉ
Vì tình yêu chỉ là một trò đùa
Giữa một đêm hạ đã rất tàn thu vẫn chưa sang
Tôi nằm khóc trên sàn nhà
Không chờ ai đến hỏi
Mùa hạ đã qua chưa mùa thu nào sắp đến
Và đông và xuân và bốn mùa thời gian đổ sụp
Tôi nằm khóc trên sàn nhà
Không chờ ai đến hỏi
Mùa hạ đã qua chưa mùa thu nào sắp đến
Và đông và xuân và bốn mùa thời gian đổ sụp
Nỗi cô đơn lăn lóc bên thềm