Cơn gió thoảng mùa hè lách qua cửa sổ
Bóng lá xanh rợn góc đường
Như một màu nhung nhớ
Tôi đã chưa bao giờ yêu mùa hè
Tôi đã chưa bao giờ yêu mùa đông
Khi những nỗi cô đơn trở nên rộc rã và tôi cất tiếng gọi không lời sâu thăm thẳm
Vang vọng bốn bề trong toà thành không trống hoác của ốc đảo tâm tư
Tôi đã chưa từng yêu mùa thu
Người yêu đầu tiên của tôi sinh ra khi những tán lá vàng rụng xuống
Mỗi một mùa thu đến tâm hồn tôi lại tàn đi một chút
Nhưng chẳng bao giờ đơm hoa trở lại mỗi lúc xuân về
Mùa xuân ngắn lắm
Cái ấm áp nhạt nhoà đầu buổi là niềm hạnh phúc giả vờ sau mùa đông dài đằng đẵng
Rồi nó tan ngay vào tiếng thổn thức của mùa hè
Tôi đã nghĩ cậu là chàng trai mùa xuân
Cái hạnh phúc mong manh không đủ để cứu rỗi tôi khỏi mùa đông trầm uất và mùa hè đổ lửa
Cái ngọt lành khe khẽ khiến tôi se sẽ mỉm cười nhưng rồi bước tiếp
Mùa xuân chỉ là một khoảng thời gian chuyển tiếp
Cậu chỉ là một thoáng bước qua đời
Tôi đi về phía mùa hè mông mênh
Những nỗi buồn tuổi trẻ của người yêu nhỏ bé
Tôi muốn nằm dài trên sân thượng chói mắt vì ánh nắng và tâm tư trống rỗng
Bên cạnh tôi là người yêu nhỏ bé rít một hơi khói thật dài
Tiếng nhạc khe khẽ phát ra từ chiếc tai nghe đã cũ
Tôi không nói gì nhung nhớ một chiếc hôn
Nhưng ngày sẽ tàn và chúng tôi héo quắt
Tôi đã chưa bao giờ yêu mùa hè
Nhưng tôi muốn được nhìn thấy người yêu nhỏ bé của tôi
Cười hao mòn trong nắng
Và sẽ chạm khắc vào tiềm thức tôi
Thêm một nỗi buồn không thể nào phai nhạt
Có gì đâu
Tôi sẽ ôm những nỗi đau này trải lên một đồng cỏ thênh thang và nằm xuống
Và phản chiếu trên những mây trời là tâm tư tôi bồng bềnh
Và trong nắng là tiếng em cười
Và dù tôi có đang ở đâu tôi cũng sẽ mang tất cả của em đi
Những câu chuyện những niềm đau những nỗi buồn cả những tiếng cười trong trẻo
Tôi sẽ gói em vào sự tồn tại của tôi và nằm giữa những tháng ngày xa cách
Là em là tôi là chúng ta
Như giọt nắng đầu mùa đang nhảy nhót.
Bóng lá xanh rợn góc đường
Như một màu nhung nhớ
Tôi đã chưa bao giờ yêu mùa hè
Tôi đã chưa bao giờ yêu mùa đông
Khi những nỗi cô đơn trở nên rộc rã và tôi cất tiếng gọi không lời sâu thăm thẳm
Vang vọng bốn bề trong toà thành không trống hoác của ốc đảo tâm tư
Tôi đã chưa từng yêu mùa thu
Người yêu đầu tiên của tôi sinh ra khi những tán lá vàng rụng xuống
Mỗi một mùa thu đến tâm hồn tôi lại tàn đi một chút
Nhưng chẳng bao giờ đơm hoa trở lại mỗi lúc xuân về
Mùa xuân ngắn lắm
Cái ấm áp nhạt nhoà đầu buổi là niềm hạnh phúc giả vờ sau mùa đông dài đằng đẵng
Rồi nó tan ngay vào tiếng thổn thức của mùa hè
Tôi đã nghĩ cậu là chàng trai mùa xuân
Cái hạnh phúc mong manh không đủ để cứu rỗi tôi khỏi mùa đông trầm uất và mùa hè đổ lửa
Cái ngọt lành khe khẽ khiến tôi se sẽ mỉm cười nhưng rồi bước tiếp
Mùa xuân chỉ là một khoảng thời gian chuyển tiếp
Cậu chỉ là một thoáng bước qua đời
Tôi đi về phía mùa hè mông mênh
Những nỗi buồn tuổi trẻ của người yêu nhỏ bé
Tôi muốn nằm dài trên sân thượng chói mắt vì ánh nắng và tâm tư trống rỗng
Bên cạnh tôi là người yêu nhỏ bé rít một hơi khói thật dài
Tiếng nhạc khe khẽ phát ra từ chiếc tai nghe đã cũ
Tôi không nói gì nhung nhớ một chiếc hôn
Nhưng ngày sẽ tàn và chúng tôi héo quắt
Tôi đã chưa bao giờ yêu mùa hè
Nhưng tôi muốn được nhìn thấy người yêu nhỏ bé của tôi
Cười hao mòn trong nắng
Và sẽ chạm khắc vào tiềm thức tôi
Thêm một nỗi buồn không thể nào phai nhạt
Có gì đâu
Tôi sẽ ôm những nỗi đau này trải lên một đồng cỏ thênh thang và nằm xuống
Và phản chiếu trên những mây trời là tâm tư tôi bồng bềnh
Và trong nắng là tiếng em cười
Và dù tôi có đang ở đâu tôi cũng sẽ mang tất cả của em đi
Những câu chuyện những niềm đau những nỗi buồn cả những tiếng cười trong trẻo
Tôi sẽ gói em vào sự tồn tại của tôi và nằm giữa những tháng ngày xa cách
Là em là tôi là chúng ta
Như giọt nắng đầu mùa đang nhảy nhót.