Saturday, October 26, 2013 12:28:38 PM
Hai lăm tuổi rồiĐêm một mình không say không đi lang thang không khóc nữa
Chỉ buồn thôi
Chỉ ngồi lần những ngón tay trên ngọn nguồn những vết thương
Hai lăm tuổi rồi
Cũng chỉ là một con số được tạo ra bởi những nhà học giả phương tây
Ước chừng thời gian có thể đong đếm được
Ước chừng ngày mai là một quá trình rất khác và quá khứ là thứ đã trôi qua
Tôi ước đã có thể nhìn đời giống một người bản xứ anh điêng
Thời gian đối với họ là hiện tại kéo dài mãi mãi
Như vậy nỗi buồn tuổi trẻ này cũng có thể kéo dài mãi mãi
Hoặc không thể bắt đầu
Tôi đã đi đâu đâu
Quẩn quanh đây là cái hố đen của một sự tồn tại đầy thiếu hụt
Tôi cố lấp đầy bằng những hiểu biết về thế giới
Nhưng đến cuối ngày cạn kiệt chỉ còn tôi trơ khấc
Chỉ còn những mấu buồn vô danh la liệt
Tôi quấn mình quanh tấm ga giường da đầu rỉ máu
Mắt lệ thâm quầng
Hai lăm
Dòng nước đục ngầu từ faucet chậm chạp hút cạn vào lòng bể
Cuốn theo những bụi bặm và tàn mẩu thuốc
Mẩu son đỏ lòm nứt nẻ trên nền gạch
Cốc thuỷ tinh đầy những vết son môi
Đến bao giờ những hốc hác này mới thôi
Tôi ước mình đã có thể gọi tên em
Gọi tên em như một hiển linh và vì thế tôi mong em cứu chuộc
Nhưng những kẻ tội đồ như tôi không thần thánh không chúa phật
Chỉ có nỗi đau dằng dai rất thật của trần gian
Con mắt trần tục chỉ nhìn thấy chiến tranh
Thấy người đói nghèo và những niềm tin vỡ nát
Những khủng hoảng và những mảnh đời lăn lóc
Vì thế tôi chẳng gọi tên ai
Chỉ ngồi một mình trong đêm hy vọng một ngày mọi ánh sáng sẽ tắt
Tôi không biết hy vọng có màu gì
Chỉ mong ánh sáng kia sẽ tắt
Hoặc là chỉ riêng tôi
Hai lăm rồi