1 Feb 2012

Cái giếng trời hay block nhà



Ngày hôm qua khi bước ra ngoài sân
hút một điếu thuốc
nhìn lên bầu trời trong vắt
không một cụm mây

sao và mặt trăng cười
quỷ dị

thầy giáo của tôi
đã bỏ thuốc rồi

tôi mời thầy một điếu
thầy nói thầy đã bỏ thuốc rồi
for good? tôi hỏi lại
for real.

thế thì hãy giữ lấy làm kỉ niệm

tôi nói và cảm thấy thật cô đơn

khi đến một điếu thuốc cũng không có người cùng hút

ngày hôm nay tôi đứng hút điếu thuốc đầu ngày
mờ sương chuếnh choáng
nhìn lên cao bầu trời xanh ngắt
không một cụm mây
tôi thầm nghĩ trong đầu
giếng trời trong vắt
rồi thầm chữa lại
có lẽ là bể nước

vì quanh tôi là ba bốn block nhà
thực ra tôi đã bao giờ nhìn thấy trời trong đáy giếng
không thể cứ vì đọc thơ
người ta viết thế
mà cũng tập đòi
gọi trời trong giếng trời

nhưng tôi không nghĩ nữa
đi lấy một gói quà
người bạn xa gửi tặng
đầy những mứt tết và thuốc thang
(từ lần trước tôi kêu đau bụng
nhưng chẳng có xe đi
quanh nhà không hiệu thuốc
chẳng nghĩ rằng sẽ có người nhớ đến)

những điều thế này
gị là chân thành hay là gì nhỉ
gọi là quan tâm hay là gì nhỉ
tôi đã chẳng thực quan tâm ai
đến mức lên xe đi mua một đôi hộp bánh
một vài lọ thuốc
viết một tấm bưu thiếp
bỏ vào một gói quà
rồi lại lên xe đi
gửi

những điều thế này hơi xa lạ
tôi vui nhưng cũng không vui quá

cũng có chút buồn

những người bạn cũ của tôi
đa phần tốt cả
chỉ có những người
vẫn tốt nhưng tôi chẳng chịu nổi
mà thôi
có những người tôi ước giá như họ đã chưa từng thay đổi
có những người tôi ước giá như tôi đã chưa từng thay đổi

đất nước tôi thật buồn
đất nước bạn thật buồn
cùng là người với nhau
có những lúc điều dĩ ngẫu tưởng như là
không thể

các người đừng nói về khách quan nữa
sự thật của các người
khác sự thật của chúng tôi

tôi nhớ khi tôi chảy nước mắt trong đêm
khi nghĩ lại câu chuyện người bạn tôi đã kể
họ đã đi học ở một nơi không có sàn nhà
chính phủ đã cắt nguồn quỹ nên chẳng ai học hết cấp ba
có thể vào cao đẳng
bạn tôi hai mươi năm chưa bao giờ biết
bánh mì nên phết bơ cả hai mặt
trước khi nướng chín
sự thật của bạn khác rất nhiều
sự thật của tôi

tôi nhớ khi tôi chảy nước mắt lặng thầm
nghe câu chuyện những người dân tôi
mất đất
đòi lên tự thiêu ngay hồ hoàn kiếm
ở đâu đâu, đâu đâu, cũng là những điều như thế
chỉ là chúng ta có buồn biết đến hay không

rồi mỗi khi tâm trí chúng ta cao hơn
thì thân phận chúng ta phải bị đè nặng xuống
rồi mỗi lúc chúng ta mở mắt
thì cuộc đời phải ập lấy chúng ta

nếu chỉ bước đi quanh trong mấy block nhà
làm sao tôi biết nhân dân tôi đang chảy máu?

khi bạn tôi buồn bã vì tôi đã không ngại ngần
nói cô ấy là đồ tư sản
những người giàu hiểu sao tâm lý kẻ nghèo
tôi đang nghĩ đến ngoài kia những kiếp người đau khổ
đau khổ đau khổ
nhưng họ chỉ nghĩ đó là một kiếp người

còn tôi đang lơ lửng giữa cuộc đời
hàng bao lâu nay treo status
rất buồn và lạc lối
bởi nếu chỉ mang những hào nhoáng của nước mỹ quay trở lại
và vùi mình vào mấy bức tường
thì tôi ước
giá như mình đã chưa bao giờ biết

tôi nói cho bạn nghe này
đây là thời đại
mà đến kẻ ngu si cũng cần trăn trở
nhưng vẫn dễ sống hơn nhiều
nếu chỉ nhốt tâm tư trong mấy block nhà

(thực ra tôi đã không nghĩ mình sẽ viết những điều này
nhưng thực đấy
nỗi đau này rất thực)

không phải là khi người tôi yêu không yêu tôi
không phải là khi tôi quên lãng họ
dường như đôi mắt của tôi đã khác

cái tình yêu nhỏ bé
giữa hai con người
thì cũng thôi đừng gọi đó là
tình yêu nữa

tình yêu làm gì còn
trong thế giới
này


01.31.2012

chẳng hiểu sao nhưng có cảm giác hôm nay là một ngày đặc biệt gì đó mà mình quên mất
dạo này ư hả? rất bận và rất băn khoăn
nghĩ giá mà mình đã sống với tất cả những điều này đè nặng trong tâm tưởng
chứ không phải là sự hối hận thế này