23 Oct 2016

Before the Law, truyện ngắn của Kafka

Trước Luật

                    Trước Luật có một người giữ cửa. Trước người giữ cửa có một người đàn ông quê mùa đứng cầu xin được vào nhận Luật. Nhưng người giữ cửa nói hắn không thể tiếp nhận người lúc này. Người đàn ông nghĩ một lúc rồi hỏi liệu có thể đợi được không. "Có thể chứ," người giữ cửa nói. "Nhưng không phải bây giờ." Bởi vì cổng vào mở toang, như thường lệ, và người giữ cửa đứng nép vào một bên, người đàn ông liền nhón chân để nhìn qua cửa vào phía trong. Thấy vậy, người giữ cửa cười và nói: "Nếu nhà anh cần kíp đến vậy, cứ thử đi vào bất chấp ta xem. Nhưng phải nhớ: ta rất mạnh. Và ta mới chỉ là hạng binh bét trong những người giữ cửa. Dọc các đại sảnh liên tục đều có các người giữ cửa, người nọ đều quyền lực hơn người phía trước. Người giữ cửa thứ ba đã khủng khiếp lắm rồi đến ta còn chẳng dám nhìn." Những khó khăn này người đàn ông nhà quê chưa từng nghĩ đến; Luật Pháp, anh nghĩ, hẳn lúc nào và ở đâu cũng phải dễ tiếp cận với bất kì ai, nhưng lúc này đây khi anh nhìn kĩ người giữ cửa mặc áo choàng lông, với cái mũi to nhọn hoắt và hàm râu quai nón đen mỏng và dài, anh quyết định tốt nhất là đợi đến khi nào hắn cho vào thì mới dám vào. Người giữ cửa cho anh mượn một cái ghế đẩu mà ngồi khép vào một bên cửa. Ở đó anh ngồi ngày này sang năm khác. Anh cố rất nhiều lần để được vào, khiến người giữ cửa phát chán vì những câu hỏi. Người giữ cửa thường có những cuộc phỏng vấn nhỏ, hỏi anh về quê nhà và rất nhiều những điều lặt vặt khác, nhưng những câu hỏi này rất hờ hững, như là cách các lãnh chúa hay nói, và lúc nào cũng kết luận lại bằng câu không, anh chưa được vào. Người đàn ông, khi đi mang theo rất nhiều cho chuyến hành trình, đã hy sinh tất cả những gì anh có, bất kể giá trị, để mua chuộc người giữ cửa. Người giữ cửa cái gì cũng nhận, nhưng lúc nào cũng kèm theo câu nói: "Ta chỉ nhận của nhà anh để nhà anh đảm bảo là nhà anh không bỏ sót cái gì thôi." Suốt nhiều năm người đàn ông chỉ chăm chăm vào người giữ cửa. Anh quên đi những người giữ cửa khác, và người đầu tiên này dường như là trở ngại duy nhất ngăn anh tiếp cận đến Luật. Anh nguyền rủa sự kém may mắn của mình, những năm đầu thì hào hùng và lớn tiếng; sau này, khi đã già đi, ông chỉ lèm bèm cho mình nghe. Ông trở nên như trẻ con, và bởi vì trong suốt những năm tháng chú tâm vào người giữ cửa ông còn biết cả đến bọn rận rệp trú trong cổ áo choàng lông của hắn, ông thậm chí cầu xin bọn rận nói giúp ông để người giữ cửa đổi ý. Rồi thì mắt ông bắt đầu kém, và ông không rõ là liệu thế giới đang tối tăm đi hay là mắt ông đang lừa dối. Vậy mà trong bóng tối ông lại cảm nhận rất rõ ánh sáng chói lọi phát ra từ cánh cổng của Luật. Giờ thì ông không còn sống được bao lâu. Trước khi chết, mọi trải nghiệm suốt bao nhiêu năm của ông tập hợp lại trong đầu thành một điều này, một câu hỏi mà ông chưa hỏi người giữ cửa. Ông vẫy hắn lại gần, vì ông không cựa cái thân cứng ngắc của mình được nữa. Người giữ cửa phải cúi thấp xuống về phía ông, sự khác biệt về chiều cao đã thay đổi quá nhiều. "Giờ thì nhà anh muốn biết gì nữa?" Người giữ cửa hỏi; "thật không thể chiều được nhà anh." "Ai cũng cố để tiếp cận Luật," người đàn ông nói, "thế thì tại làm sao trong suốt bấy nhiêu năm chẳng có ai ngoài tôi đến xin được tiếp nhận?" Người giữ cửa nhận ra người đàn ông đã đến tận cùng, và, để cho những giác quan đang chết mòn của ông có thể tiếp nhận cho rõ ràng, hắn gào vào tai ông: "Chẳng có ai khác có thể được tiếp nhận ở đây, vì cái cổng này được tạo ra cho riêng ngươi thôi. Giờ ta đóng lại đây."

Dịch từ bản tiếng Anh, "Before the Law" của Willa và Edwin Muir sang tiếng Việt bởi Ly.