The art of letting go
Ngày hôm nay
Tôi ngồi giữa biển xanh mây trắng
Chân lơ lửng giữa không trung
Đám cỏ xanh ngả vàng lạo xạo xung quanh
Những đốm hoa có màu hồng tím
Bé như những giọt buồn mỗi một ngày tôi thức dậy và nhận ra
Quanh mình đầy tiềm thức đã tàn úa
Nhưng vẫn lóng lánh đong đầy trong không gian chật chội của những kỉ niệm xưa cũ
Tiếng sóng dội vào bờ
Như những dấu hỏi
Tôi chưa từng hỏi chúng có nghĩa gì
Khi những tầng âm thanh va đập vào nhau thành ngàn mảnh vụn
Giống như tiếng cười, tiếng khóc, hay những kêu than vang lên và vỡ ra mà chúng ta
vì không hiểu nên ngỡ rằng đó chỉ là những sự lay động bất thường của không khí
tôi đứng thật xa bạn, nhắm mắt lại mà lắng nghe
Nếu thiếu đi những gì thế giới đã bảo tôi
Thì tiếng khóc hay cười hay tim vỡ
Cũng chỉ như tiếng sóng
Ồn ào, xôn xao, không ngừng, và vô nghĩa lý
Tôi lao đầu vào sóng đi ngược lại những luồng lực của nước vừa xô tôi vào bờ vừa kéo ngược ra lòng biển
Cũng ồn ào, xôn xao, không ngừng, và vô nghĩa lý
Nụ cười thơ trẻ của bạn
Làm từ những nguyên tử không rõ tên
Đã vạch vào không gian những niềm vui nhỏ lẻ
Và những hành trang nặng nề bạn mang vác sau lưng mà không để tôi cầm giúp
"Nhìn này," bạn nói, "tôi không thể bỏ lại chúng sau lưng"
"Ngay cả khi bạn biết rằng chúng ta sẽ chết một mình trong cô độc ư?"
"Ngay cả khi chúng ta sẽ chết một mình trong cô độc"
Tôi muốn ôm lấy những phần tử của sự tồn tại của bạn
Từ những ý nghĩa chưa thành hình, cho đến những phần xác thân rệu rã, những vết sẹo hay làn da ẩm ướt và mát rượi
Những lời bạn đã nói hoặc chưa
Nghe này,
Chúng ta đằng nào cũng chết nhưng bởi vì đã sống và đã gặp nhau
Sự tồn tại của chúng ta đã chạm vào nhau như một nhát cắt ngọt ngào
Và nếu một ngày nào đó nó sẽ lành lặn lại,thì chúng ta vẫn đã đau một đôi chút
Hãy nhớ nỗi đau ấy
Hãy nhớ nỗi đau ấy
Vì một ngày nào đó nhất định chúng ta sẽ quên
Ngày hôm nay tôi nằm giữa không gian
Mông mênh mây khói của trời và biển
Mùi và tiếng của nhân gian lắng chìm trong
Một ngàn những suy nghĩ va đập bên trong tôi
Và những cơn sóng tung bọt trắng xoá
Tôi hỏi bầu trời
"Làm thế nào để lãng quên mà không tàn nhẫn"
Bầu trời đáp lại"Làm thế nào để nhung nhớ mà không khổ đau
Con người sống nghĩa là lao đầu vào cái chết
Khởi đầu là để kết thúc
Nhưng không thể dừng lại làm một kẻ bên lề không tham dự
Đằng nào cũng là kết thúc
Vậy làm thế nào để lãng quên mà không nghĩ là mình lãng quên"
Tôi không nói gì nữa
Rồi màu xanh phủ phục lên tôi
Những ánh sáng chìm dần vào màu nước
___________________________