10 Jul 2015

rã-rời




Khi nàng gần 30 tuổi, những cơn thất tình nhẹ tênh giống như một tiếng thở dài. Những nhấm nhẳng trong lòng cũng giống như mặc một cái quần hơi quá chật, nó xiết vào thịt da đến thở cũng không dám; không đau đớn nhưng rất bận lòng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng có thể thay bộ quần áo khác thoải mái hơn. Thế mà đến lúc về đứng trước gương lại thấy  bộ đồ vẫn đẹp, lại băn khoăn liệu cứ cố mà mặc thì đến khi nào nó sẽ vừa.

Yêu một người không dành cho mình cũng giống như cố đi một đôi giày rất đẹp hay một bộ quần áo rất xinh mà không vừa vậy; chúng ta không dám mặc chúng đi đâu xa vì sợ có bề gì không xoay xở được, bởi vậy cứ diện một mình rồi đi loanh quanh trong bóng tối.

Nàng từng viết một bài thơ nói về việc người con trai nàng yêu đã nhìn người con gái khác bằng ánh mắt chưa bao giờ anh ta nhìn nàng, và nó làm nàng nghĩ đến gã người yêu cũ đã chăm sóc cô gái mới của gã với tất cả những gì gã đã không làm với nàng. Nàng không hẳn là ghen tuông hay thất vọng. Nàng chỉ thấy hơi nhói một chút, giống như ngón chân út bị nẹp chặt trong chiếc giày lâu quá, và nàng đột nhiên không hiểu nàng còn ở đó làm gì.

Nên khi cậu bật mí với nàng về một người con gái bí mật nào đó, nàng cười như thể đang vui, lòng bình tĩnh chờ cho thứ cảm xúc tật nguyền chết tiệt bên trong nàng đang hả hê nhen nhóm; nó sẽ nhanh chóng bao quanh nàng như những sợi dây cước cuốn lấy nàng, ngọ nguậy thì sẽ đứt da đứt thịt. Nàng không buồn cũng không thất vọng; nàng chỉ đột nhiên cảm thấy sự hiện diện của mình vô duyên như một tiếng kèn trumpet lạc lõng trong một bản độc tấu dương cầm.

Nàng cố không nghĩ đến những việc giống như là cậu ấy sẽ nhìn những cô gái khác nàng và nghĩ rằng họ thật đẹp. Nàng chẳng quan tâm đến sự đẹp của bản thân nữa rồi, nhưng thi thoảng đứng trước cậu, nàng lại nhớ lại những gì cậu từng thích ở nàng và nhìn lại mà xem, tất cả những gì còn lại ở nàng là những mảnh kí ức mờ nhoè và nàng đã giết chết bản thân nhiều lần để tự tạo cho mình một sự tồn tại nàng có thể yêu thương.

Có lẽ cậu giống như cái lời nhắc nhở của việc nàng nên chán ghét bản thân. Nhưng nàng cũng không rõ nữa: vai trò của nàng đến đây là hết rồi.