6 Feb 2011

Chúng ta đâu còn gì mà cái gì cũng mất, ngay cả giấc mơ cũng đã tắt rồi

Chúng ta thì có còn gì?
Đôi mẩu thuốc gẫy gập trong vỏ bao dúm dó em nhét vội vào trong cặp
Hơi khói thì còn vương mà giấc mơ thì đã hết
Cái cốc cô đơn mỗi ngày cạn lại đầy


Ai biết mình buồn như gió đêm nay

Đường phố thì đông mà lòng người thì vắng
Em một mình chạy ngược dòng xe chạy
Đèn đỏ đã lâu rồi bước chân vẫn chẳng dừng
Đặt gót xuống đường chân cứ muốn bước đi
Này là gạch là sỏi là những bờ bụi cỏ
Là con đường quen thuộc vẫn thường ngày phóng ào qua nên chưa bao giờ nhìn rõ
Để mỗi bước đi lạ lẫm đến kiêu kỳ
 



Này em ơi chúng ta thì có còn gì
Cánh cửa lòng không người qua nên vẫn đang                                   bỏ ngỏ
Trong góc tối cứ nghe chân người thì lại mong tiếng gõ
Rồi mới hay bóng gió mới qua thềm
  




À nên chúng mình hãy chạy trốn đêm êm
Khi kí ức bỗng trở về khẽ gọi
Đêm cứ nói những điều mình không nói
Đừng nghe em, tất cả đã qua rồi


Mà em cũng chẳng phải nghe tôi
Tôi đơn giản lắm, biết gì ngoài               đổ vỡ


                               Những lời nói đầu môi,                                              những nụ cười trẻ nhỏ


Những tiếng hỏi han như đất chặt dưới mồ

Trái tim rồi như đá ngây ngô
Bao nhiêu lần quay lưng bao nhiêu lần bội phản
Cánh cửa lòng thôi không còn mở nữa
Vẫn chờ mong một dấu gót đi về

Này em ơi chúng ta có còn gì
Hơi khói đắng bỗng chớp nhòe cuối mắt
Này em ơi chúng ta có còn gì
Có còn gì đâu mà cái gì cũng mất



Nên hôm nay tôi dúi vào tay em có gì đâu bao thuốc



bị vần vò nhàu nát



em nhét vội thật nhanh vào trong cặp



và ra đi khi vết khói vẫn còn



Khi giấc mơ thì chớm tắt.

______________________________________